Nơi cuối giòng sông mùa
thu tôi bỗng
lạ
Thoắt nhớ
thoắt quên mà không hiểu
vì đâu!
Thì em biết đó, mùa thu nào
chẳng thế
Cũng lá vàng
rơi, cũng gió lạnh nao nao.
Bởi vì giòng sông quê
hương mình đẹp quá
Bởi vì tên
em là cả
một trời thu.
Nên bước chân tôi suốt
nửa đời biển lạ
Mỗi độ
thu về hình như cũng
ngẩn ngơ.
Một đêm trăng thanh tôi và em
hò hẹn
Đất trời
nằm im chờ tiếng nói tình đầu.
Nhưng kìa, tại sao em
của tôi bẽn lẽn
Và cũng chính
tôi, có nói
được gì đâu!
Có phải vì trăng nên
một ngày trăng xuống?
Có phải vì
thu nên một
kiếp lá vàng?
Cho tôi vì em mà một
đời nắng hạn
Tìm mãi trong đêm màu hoa bưởi
xa xăm.
Đừng nhớ làm gì một
ngày xa xưa
đó
Có em, có tôi
và có bóng
thiên đường.
Đôi môi xanh xao, bàn
tay em run rẩy,
Từ đó trong tôi rực
rỡ những mùa trăng.
Ơi những mùa trăng, ơi những mùa thu
Chiếc lá nào bay bay trong
giờ thiêng bên giòng sông
yêu dấu?
Ánh mắt nào em long lanh
từng ngấn lệ
Giữa bóng trăng khuya e ấp một câu thề.
Mà thôi em
ơi, nói là nói vậy
thôi
Biên Hòa quê mình chỉ
có hai mùa
mưa nắng.
Nếu có đâu đây chiếc lá vàng khô rơi
rụng
Chỉ là tình
nhau còn mãi những tơ vương.
Phạm
Chinh Đông