Ngày Ấy,
Chiều đã tím
trên lưng đồi hoa trắng
Rừng thông xanh
vừa rũ ngọn sương mù
Đường đất đỏ bước chân người xa vắng
Em về rồi,
em có hiểu
gì chưa ?
Anh ngồi đây
ngắm từng con én lượn
Nghĩ bâng quơ
về mùa xuân sơ sinh.
Có áo em màu xanh trời
ước mộng
Nụ hoa hồng
anh trồng lên tóc em.
Em cứ về
ngủ yên thời tuổi nhỏ
Mắt nâu hiền
đừng thao thức đêm nay.
Anh sẽ viết
những bài ca thật nhỏ
Thả mây bay trên
đầu tuổi thơ ngây.
Bây Giờ,
Em ở đó thở than đời hoang phế
Áo xưa phai
còn nước mắt tình đầu.
Tóc sẽ trắng
gọi mưa về kể lể
Rất tình cờ
em có một
miền đau.
Đừng thảng thốt
để nghe đời âm động
Lá cây khô
vừa thức giấc đầu ngày.
Em có biết
ngọn nguồn xưa thật vắng?
Dấu chân người
thành cổ tích từ đây.
Xa lắm rồi
người lang thang góc bể
Kẻ chân mây
vẫn đưa mắt trông vời.
Có than thở, có nghìn đời
kể lể
Chỉ là mơ,
là mộng một mình thôi.