Thác Ghềnh
Nhớ Nhau
Tôi đã đến hay là tôi đã về?
Thác ghềnh này hay ngọn nguồn kia?
Mà sao đâu đây long lanh đôi giòng nước mắt.
Nước mắt bây giờ hay nước mắt năm nào?
Người về hôm nao lòng buồn mắt đỏ.
Trời buồn giăng mưa chập chùng bão tố.
Còn đó giấc mơ xưa trôi đi vật vờ.
Trôi trên từng mùa làm sao em nhớ.
Núi xanh mong chờ
Đời nói tiếng yêu đương.
Trên những nhánh thông buồn sương xuống muộn.
Tháng cùng ngày mãi gọi người xa.
Vì đâu trong nhau nghe xôn xao từng chiếc lá.
Rớt xuống bên bờ sỏi đá nhớ tên người.
Bùi ngùi đêm vui, một lời hứa dối.
Một đời không nguôi, giòng đời thúc hối.
Chào nhé dấu chân em lang thang vào hồn
Vu vơ giận hờn, tình mơ đêm trắng.
Ngẩn ngơ thác ghềnh.
Đời cúi xuống yêu em.
Rất xa xăm một vòng tay ấm.
Muốn cho nhau một bờ môi mềm.
Giữ cho nhau mặn nồng chăn gối.
Ngày đó hát với người.
Rồi người giấu tiếng khóc lẻ loi.
Biết nơi đâu vùng trời quê hương.
Tiếng yêu thương từng ngày réo gọi đời thôi nhớ nhung.
Mà tôi nhớ em.
Em cứ đến bên đời tôi rất nhẹ.
Nói một lời dẫu đợi nghìn năm.
Tìm trong dư hương đêm cô đơn ghềnh thác đổ.
Mắt khóc cho người e ấp mối duyên hờ.
Lạnh từng đêm mưa chờ người nức nở.
Tình còn bâng quơ, lòng trần vẫn nhớ.
Nhìn xuống bóng bơ vơ.
Mây che phận mình.
Lênh đênh cuộc tình, tình gieo thương khó.
Có khi không ngờ
Mình chẳng nhớ hôm nay!
Phạm Chinh Đông