VẾT THƯƠNG CỦA ĐÁ
Hỏi em từ đâu đất trời chia lối?
Lòng tôi chơi vơi giọt nắng cuối mùa.
Em,
Làm sao em biết cô đơn
Bên giòng đời tôi đã vắng hàng cây xưa.
Lạnh từng đêm mưa
Trên những ngậm ngùi.
Một mình tôi thôi
Bên kia vùng trời chờ mùa xuân tới.
Tình mềm son phai.
Trời buồn mây bay.
Lòng buồn ai hay!
Dặn mình quên đi mà lòng vẫn nhớ
Khói sương bay mơ hồ.
Là lần môi khô
Nhạt nhòa nước mắt dưới trăng thanh.
Bóng thiên thu về đây rồi.
Buồn vui đâu đó thoáng gió xa xôi lưng trời.
Biết đâu là mơ nửa đời tôi đó.
Vì đâu so đo từng phiến lá buồn.
Ôi,
Làm sao em thấy trong tôi .
Chôn vùi từng vuông đất đá bờ nhân gian.
Này là sông xanh, kia những giận hờn.
Một ngày tôi đi
Nghe đêm thầm thì lời đau trên đá.
Nhìn ra mới hay.
Sỏi đá quanh đây cũng có vết thương!
Cũng có vết thương!
Phạm Chinh Đông