VỀ NƠI CUỐI TRỜI
Một loài chim nào vừa mới đến hôm qua.
Ghé vào vườn tôi nói tiếng thật thà.
Đất trời chao nghiêng ḱa ngày vui đang rộng mở.
Nụ tương tư chào một ngày yêu thương
Đưa em đến chân trời xa.
Giọt nước mắt giấu kín một ngày.
Thành thoáng mây bay trên con đường này.
T́m nhau không thấy, đời chia muôn lối.
T́nh như sương khói, áo phai màu nhớ.
Mà người vẫn chờ ngày thắp nắng quanh đây.
Có một ṿng tay sưởi ấm t́nh này.
Có phải trong em mùa trăng đang trở lại?
Bàn chân êm và từng hàng cây nghiêng nghiêng
Thơm ngát hương hoàng lan.
Bờ tóc đó đẫm ướt t́nh hờ.
Nhỏ xuống thiên thu, câu kinh c̣n chờ.
Ngẩn ngơ nỗi nhớ. mùa trăng tan vỡ.
Từ khi em biết bơ vơ.
Có đâu ngờ
Một ngày nào đó có bước em quay về t́nh cờ.
Mùa hạ lung linh lá me xanh trên những cô đơn
C̣n đâu đó tháng năm chờ mong.
Tôi nghe em một đời câm nín.
Giữ trong tim hương hoa ră rời.
Về nơi cuối trời lăng quên.
Này là môi hiền thầm nói tiếng yêu nhau.
Núi đồi ngh́n sau lá đỏ ngọn sầu.
Lững lờ quanh em là gịng sông tôi hờ hững.
Cụm rêu rong và ngh́n lời yêu đương
Tôi chưa nói đêm t́nh nhân.
Về đây em khóc hết một lần.
Nh́n xuống trăm năm mong manh t́nh trần.
Nhạt son môi thắm, mùa đông chưa ấm.
Và tôi sẽ nói yêu em.
Phạm Chinh Đông